Bực mình vì đen như… bình mực
Trích nhật ký của một người đàn ông:
“Trên đường về nhà, tôi dừng xe lại cho một cô gái đẹp quá giang. Bất ngờ cô gái này bị ngất trên xe, phải đưa cô ta vào bệnh viện. Bực mình lần 1.
Tại bệnh viện, bác sỹ khám rồi chúc mừng tôi sắp được làm cha vì cô gái đang có bầu. Tôi cố thanh minh rằng tôi không phải là chồng cô gái, nhưng cô gái thì khăng khăng cho rằng tôi chính là tác giả, còn bụng cô ấy là tác phẩm. Bực mình lần 2.
Tôi đề nghị được xét nghiệm AND để chứng minh sự trong sạch của mình. Các bác sỹ thử máu và phát hiện tôi mắc chứng vô sinh không thể có con. Bệnh này tôi bị bẩm sinh từ khi chào đời. Thế là tôi thoát nạn, đỡ bực mình.
Trên đường về, bỗng dưng tôi nghĩ đến hai đứa con của mình, chúng từ đâu ra? Bực mình lần 3. (Lần này thì thực sự bực mình).
* *
Lời giảng nghe hết hồn
Lời một thầy giáo giảng bài:
“Trên cơ thể người phụ nữ, có hai cái lỗ cực kỳ quan trọng. Không thể nói cái lỗ nào quan trọng hơn lỗ nào. Lỗ này đầy lông thì lỗ kia cũng thế. Đó chính là hai cái lỗ mũi. Hôm nay chúng ta bắt đầu học về hệ hô hấp!”
** *
Đàn ông không dám vào công viên
Sáng qua tại công viên thành phố Kigali, Rwanda đã xảy ra một vụ “hấp diêm” tập thể giữa thanh thiên bạch nhật, nạn nhân là một cô gái ngoài 20 tuổi. Trong khi lực lượng an ninh đang tiến hành điều tra thì bắt đầu từ sáng nay, tại công viên này đã có hàng trăm cô gái lảng vảng ở đây, bất chấp sự giải tán của cảnh sát.
Cũng sau sự việc trên, không có bất kỳ một người đàn ông nào trong thành phố còn dám bén mảng đến khu vực công viên này, họ sợ bị đòn “phục thù”.
Tôi là một vật rất hữu ích, có chiều dài khoảng 17 cm. Chức năng của tôi được nhiều người sử dụng, đặc biệt là nữ giới, không ai không xài tôi. Tôi thường được treo lơ lửng, lúc lắc, lòng thòng sẵn sàng hành động ngay tức khắc. Tôi kiêu hãnh với 1 chùm lông và tận cùng là một cái lỗ nhỏ. Buổi sáng cơ thể tôi được nhét vào một cái lỗ ẩm ướt, hơi nặng mùi. Tôi phải thọc vào thọc ra có lúc nhanh, có lúc chậm, thường thật là nhanh và kèm theo sự chuyển động ngoằn ngoèo của cơ thể. Thọc vào thụt ra một hồi, cuối cùng tôi rút ra sau khi để lại trong lỗ một chất trắng nhầy, có bọt. Người ta rửa lại toàn bộ cơ thể tôi và cái lỗ tôi vừa thọc vào thụt ra bằng nước sạch đầy sảng khoái, vài chỗ bên ngoài lỗ cũng sẽ được lau rửa cẩn thận. Tôi được nghỉ ngơi ngay sau đó, về vị trí và sẵn sàng cho ca tối. Nhiều người còn ham hố bắt tôi tranh thủ làm việc cả buổi trưa, tôi cũng chẳng nề hà bởi tôi sinh ra để làm việc đó. Tôi là ai? Xin thưa ngay, tôi chính là chiếc bàn chải đánh răng”.
* *
Môn “thể thao” kỳ dị trên tàu
Câu chuyện có thật sau đây diễn ra trên một toa tàu trong hành trình Sài Gòn – Hà nội: Có một đôi nam nữ độ ngoài đôi mươi, ở cùng một khoang giường nằm, nàng tầng trên, chàng tầng dưới. Họ khá hợp chuyện với nhau và rất nghịch ngợm. Một lần nàng nhoài người từ tầng trên thò đầu xuống nói chuyện, để hở ra vòng một trắng ngần, anh chàng tinh quái bên dưới vo ngay viên giấy ném “lọt khe” và cười nham nhở: “Hô hô, 1-0 nhé!”. Cô gái vừa ức vừa xấu hổ tìm dịp trả đũa nhưng chưa có cơ hội. Mãi rồi cơ hội cũng đến, anh chàng kia đi vệ sinh về mà quên kéo dây khóa, rất nhanh cô gái ném vù viên giấy thủ sẵn vào khu vực đó, sau khi trúng đích cô reo lên: “1 đều nhé”. Anh chàng tinh quái kia cười rinh rích đáp: “Còn lâu nhé! Đập cột dọc ra ngoài!”.